Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Gửi H.

Dạo này em không ngủ sớm, không ngủ muộn, cứ tầm tầm và đôi khi thức thâu đêm. Và những khi thời gian đảo lộn thế này lại nhớ những ngày mùa đông rét co ro đi cùng nhau, cốc trà gì đó ấm ấm ngọt ngọt buổi sáng sớm H. pha khi em bị đau dạ dày.

Mà thật ra, em chưa từng bị đau dạ dày. Em nói dối đấy.

Gửi H.                                                                                      

Trước đây, em từng hỏi H. rằng rồi mọi chuyện sẽ ra sao? H. lúc nào cũng bảo rồi sẽ ổn thôi. Em cười cười. Nhưng chưa từng tin lời khẳng định ấy. Cũng như sau này người khác nói với em mọi chuyện sẽ thế này thế nọ. Em gật đầu. Nhưng trong đầu lại rất nhiều bất ổn và những suy nghĩ riêng.

H. à

Đôi khi em tự hỏi, liệu có phải mọi thứ ko ổn vì em vốn không tin như thế không? Bởi vì vốn không tin nên không cảm thấy, lại càng chưa từng cố gắng vì nó. Nhưng em nghĩ lại thì cái sự “ổn” đó có phải thứ mà em muốn lựa chọn cho cuộc đời mình? Bởi vì em đã từng có rất nhiều cơ hội để lựa chọn nhưng cuối cùng lại buông lơi nó.

Khi H. cho em xem những tấm hình, em nghĩ em có thể đã ở vị trí đó. Có thể lắm chứ, nếu ngày đó em tin và chọn lựa nó, gật đầu với lời ước hẹn ấy. Rồi em loay hoay tự hỏi cái gì sẽ làm em nuối tiếc hơn? Đêm nay ngồi đây, thảnh thơi và tự do viết những dòng này cho H, sáng mai lại bắt đầu những con đường mới đầy nắng đầy gió không một chút bó buộc. Hay là sự “ổn” kia? Thu đôi cánh của mình lại, loanh quanh mãi trên những lối đi quen và chôn giấu giấc mơ vào nơi nào xa tít tắp.

Phải thừa nhận là, em cũng nuối tiếc. Nhưng đặt em vào việc chỉ có thể nhìn người ta bay nhảy, chắc em sẽ thấy cuộc đời mình đã kết thúc mất. Em vẫn có thể “ổn” vào một thời điểm khác.

Chứ ko thể trẻ mãi được.

H. này

H giờ ở nơi ấy bình yên thật chứ? Em vẫn thường nói với H. rằng thôi an phận đi, em giờ cũng chỉ cần bình yên là đủ. Bởi đối với những đứa vốn sinh ra với những đổ vỡ như em như H. như D. hay T. dù có cố gắng tìm kiếm sự bình thản trong lòng đến bao nhiêu thì bão giông bên ngoài vẫn nhiều đến nỗi đủ sức xô mình chết ngộp.

Nhưng em vẫn lại hay mơ mình đến một nơi nhiều gió với trời cao trong vắt mây trắng bềnh bồng và hát mấy câu này:
" Là đôi cánh chim nâng em bay cùng cuộc đời. Là nơi ấm êm em tìm trong cơn bão tố...."

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

iêu :)

Nhìn lại... không hiểu tại sao mình từng có thể đánh giá mọi thứ như thế. Í là cho đến bây giờ, khi mà đang buộc tóc gọn gàng mát mẻ, ngồi nhởn nha xem phim cũ trong phòng sạch tươm, cảm thấy không khí xung quanh dịu êm đi còn đời thật đẹp thì mình không hề muốn lặp lại một lần nữa.


Mấy hôm vừa rồi về nhà, ngủ đến trưa rồi dậy cặm cụi thêu tranh, bên cạnh là trà linh chi đăng đắng và bánh ngọt. Thấy yêu mẹ, yêu cuộc sống của mình vô cùng. Cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con gái tuyệt thế này. Và vẫn ngày ngày nấu cho con gái ăn <3 

Ảnh minh họa thì có vẻ không liên quan lắm. Nhưng đây là một buổi sáng tinh khôi, sương mù bảng lảng, đi giữa một triền hoa dại tim tím. Thấy tuổi trẻ của mình xanh mướt, bay bổng và cũng thật an - nhiên.

Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

An

Trêu bạn một lúc, bạn bảo "Tao thấy chính mày mới có vấn đề, dạo này tử tế và yên ổn quá". Thế là ngồi cười một mình.

Dù gì cái thói quen viết và sẻ chia vẫn mãi chẳng thay đổi được. Vì thế mà buồn, vì thế mà hạnh phúc. Cũng như những người đã từng đi qua cuộc đời, dù mang cho mình niềm vui hay nỗi đau cũng đều để lại một làn hương, một bóng hình...


Một tình yêu kết thúc, một người ra đi kéo theo rất nhiều rất nhiều điều khiến một cô gái ủ dột. Không hẳn là nỗi nhớ chưa phai. Không hẳn là niềm tin đi miết mải. Không phải vì người kia. Mà đôi khi vì có cảm giác chòng chành.


Con thuyền thật ra đã muốn đỗ. Chỉ tiếc là chưa có điểm dừng. Sợi dây neo từng đưa cho bến bờ nắm, bến bờ lại để sóng đánh ra xa. Một lần tưởng đã cập bến bình an, lại phải ra đi với muôn vàn sóng gió. Nhận ra bến bờ đó không hề có í định cho mình neo đậu vì dù người nói là ở bên nhau hạnh phúc nhiều nhưng bao nhiêu hành động đều tỏ ra là muốn tống ta đi. Thì còn dùng dằng và tiếc nuối làm gì. Cái sự thật hiển nhiên đó, đối diện còn khó khăn gấn ngàn lần việc vẫn lững lờ trôi ngoài đại dương kia.


Để rồi tự hỏi, đến bao giờ mới lại có thể dừng chân? Thêm một lần đổ vỡ, thêm một lần thấy mỏi mệt và hư hao... Vẫn là không phải vì người. Vì mình khát khao một bến đỗ :)


bình an.





Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Hà Nội em



Thèm một vòng tay ấm...
Thèm một tiếng nói quen...
Thèm những quan tâm rất vội...

Hà Nội những ngày hanh hao, em phong phanh trong gió lạnh đầu mùa, trôi mãi những dòng cảm xúc riêng mang, lang thang hai miền quên nhớ và bơ vơ trong chính tình yêu của mình...

Hà Nội lặng thinh... đêm dài em trăn trở
Hà Nội ồn ào... ngày gió em vụn vỡ những giấc mơ

Với em tự bao giờ, Hà Nội vẫn là một miền đất xa lạ thế thôi... con đường em đi qua... quán cafe em ngồi... những bước đi rất vội... những yêu thương mong manh...

Em

Lạc

Uh! Từ lâu rồi tên blog em là Cỏ

Cỏ

Vẫn đi hoang

Bây giờ là 5 giờ sáng, Hà Nội lạnh quá...

Hà Nội không có anh, Hà Nội chỉ có em mong manh trong căn phòng nhỏ, thao thức nghe tiếng gió, co ro trước mỗi bước đi của thời gian... Đến thơ cũng gập ghềnh, những dòng em viết trở nên khó bảo, loanh quanh và rời rạc. Có phải em quá lạnh rồi không?

Em chạy trốn cô đơn lại va vào cay đắng
Chạy trốn bão giông tìm một ngày phẳng lặng
Đâu biết bình yên không có chỗ cho mình :)!

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Em


Ngồi lặng thinh quán vắng tanh em một mình... Đùa đấy, em thi thoảng cô đơn nhưng chẳng bao giờ một mình <3

Một buổi tối lắm chuyện, em trải qua quá nhiều thứ cảm giác lộn xộn, bây giờ êm ái và bình yên đã trở về. Em nhận ra mình mãi vẫn còn là một con bé đành hanh, cố chấp, chưa trưởng thành nổi. Phản ứng gay gắt với nhiều thứ, cư xử không khôn khéo với nhiều người.

Nhưng em ấy mà, lại cũng thấy bản thân vô cùng may mắn và yêu mến cái dấm dớ dở ương của mình. Mấy ai có cuộc sống đa sắc màu được như em? Cảm xúc ngọt ngào và bồng bột ấy, người cứ sống bình thản và chín chắn sẽ chẳng bao giờ biết đâu.

Hơn ai hết, em có quá nhiều chỗ dựa, cũng có người không ưa, kêu em là đứa khốn nạn.

Vậy cho em chua ngoa chút nhé. Đã nhận mình dối trá thì làm gì phải suy nghĩ. Đã nhận mình khốn nạn thì làm sao em phải chân thành :) Sống nhạt một chút để khỏi bị đau.

Em vẫn phấn khởi lắm, vì mặc dầu em khốn nạn, nhưng có những người sẵn sàng yêu mến cái bản chất ấy của em. Luôn ủng hộ cho những thứ điên rồ e nghĩ ra và không bao giờ chỉ trích những việc dở hơi mà em làm.

Em vẫn vui vẻ nhiều, vì có một lũ bạn nhảm nhí chuyên hùa theo dù em rõ sân si, ích kỉ lại hay ghen tị. Thì em không lớn nổi mà, em cũng chả cần đâu.

Em vẫn yên bình quá vì có nhiều người bao năm trôi qua vẫn dành cho em thứ tình cảm bao dung đến vậy, dù em đã tệ với người ấy bao nhiêu. Bên cạnh chỉ 1 vài người, đối xử với em rất tệ dù em cố bao dung thật nhiều (em nói anh đấy).

Nên em vẫn là em thế thôi :) Ôi những người nói này nói nọ em ấy, biết tính em thế rồi, không ưa thì tránh ra đi, dây dưa làm gì cho mệt người thế. <3

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Từng yêu ai đó



Tôi đứng đâu trong cuộc đời này
khi ngày nào giông bão cũng bủa vây
ngày nào tiếng thở dài cũng trở vể như những đám mây
ngày nào trái tim cũng hỏi một câu hỏi
- bao giờ hết đắng cay?
N.P.V

Đôi lúc em cảm thấy rất mệt mỏi, một mình em, giữa đất Hà Nội này... Hà Nội quá lớn, quá đông người... nhưng em chỉ có một mình. Anh, đã có lúc em cảm thấy thật sự an tâm, khi nghĩ rằng bên cạnh mình còn có 1 người nữa. Một người có thể sẻ chia tất cả. Chẳng phải giúp đỡ hay gánh vác gì, mà chỉ là một người đủ thấu hiểu, để em đủ tin tưởng kể về mọi thứ em đang trải qua.

Thế giờ, mình em ở đây, đến một người để dựa dẫm tinh thần cũng vắng. Lo lắng mà chẳng ai san sẻ cùng, cứ một mình vật lộn với nỗi sợ. Dù em cười bao nhiêu, nói bao nhiêu, tập trung vào học và cố gắng đi làm thật nhiều thì trong tim vẫn trống, trong lòng vẫn sợ.

Em lắm khi nghĩ là từng yêu ai đó rất tốt, có thể nói những câu như "Cái loại F.A như cậu không hiểu được đâu. Hoặc cậu chưa từng yêu ai nặng sâu thì còn lâu mới nhìn thấu".

Anh, nhưng mà cái giá của từng - yêu - ai - đó, là thật khó để chấp nhận nỗi cô đơn.