Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Hà Nội em



Thèm một vòng tay ấm...
Thèm một tiếng nói quen...
Thèm những quan tâm rất vội...

Hà Nội những ngày hanh hao, em phong phanh trong gió lạnh đầu mùa, trôi mãi những dòng cảm xúc riêng mang, lang thang hai miền quên nhớ và bơ vơ trong chính tình yêu của mình...

Hà Nội lặng thinh... đêm dài em trăn trở
Hà Nội ồn ào... ngày gió em vụn vỡ những giấc mơ

Với em tự bao giờ, Hà Nội vẫn là một miền đất xa lạ thế thôi... con đường em đi qua... quán cafe em ngồi... những bước đi rất vội... những yêu thương mong manh...

Em

Lạc

Uh! Từ lâu rồi tên blog em là Cỏ

Cỏ

Vẫn đi hoang

Bây giờ là 5 giờ sáng, Hà Nội lạnh quá...

Hà Nội không có anh, Hà Nội chỉ có em mong manh trong căn phòng nhỏ, thao thức nghe tiếng gió, co ro trước mỗi bước đi của thời gian... Đến thơ cũng gập ghềnh, những dòng em viết trở nên khó bảo, loanh quanh và rời rạc. Có phải em quá lạnh rồi không?

Em chạy trốn cô đơn lại va vào cay đắng
Chạy trốn bão giông tìm một ngày phẳng lặng
Đâu biết bình yên không có chỗ cho mình :)!

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Em


Ngồi lặng thinh quán vắng tanh em một mình... Đùa đấy, em thi thoảng cô đơn nhưng chẳng bao giờ một mình <3

Một buổi tối lắm chuyện, em trải qua quá nhiều thứ cảm giác lộn xộn, bây giờ êm ái và bình yên đã trở về. Em nhận ra mình mãi vẫn còn là một con bé đành hanh, cố chấp, chưa trưởng thành nổi. Phản ứng gay gắt với nhiều thứ, cư xử không khôn khéo với nhiều người.

Nhưng em ấy mà, lại cũng thấy bản thân vô cùng may mắn và yêu mến cái dấm dớ dở ương của mình. Mấy ai có cuộc sống đa sắc màu được như em? Cảm xúc ngọt ngào và bồng bột ấy, người cứ sống bình thản và chín chắn sẽ chẳng bao giờ biết đâu.

Hơn ai hết, em có quá nhiều chỗ dựa, cũng có người không ưa, kêu em là đứa khốn nạn.

Vậy cho em chua ngoa chút nhé. Đã nhận mình dối trá thì làm gì phải suy nghĩ. Đã nhận mình khốn nạn thì làm sao em phải chân thành :) Sống nhạt một chút để khỏi bị đau.

Em vẫn phấn khởi lắm, vì mặc dầu em khốn nạn, nhưng có những người sẵn sàng yêu mến cái bản chất ấy của em. Luôn ủng hộ cho những thứ điên rồ e nghĩ ra và không bao giờ chỉ trích những việc dở hơi mà em làm.

Em vẫn vui vẻ nhiều, vì có một lũ bạn nhảm nhí chuyên hùa theo dù em rõ sân si, ích kỉ lại hay ghen tị. Thì em không lớn nổi mà, em cũng chả cần đâu.

Em vẫn yên bình quá vì có nhiều người bao năm trôi qua vẫn dành cho em thứ tình cảm bao dung đến vậy, dù em đã tệ với người ấy bao nhiêu. Bên cạnh chỉ 1 vài người, đối xử với em rất tệ dù em cố bao dung thật nhiều (em nói anh đấy).

Nên em vẫn là em thế thôi :) Ôi những người nói này nói nọ em ấy, biết tính em thế rồi, không ưa thì tránh ra đi, dây dưa làm gì cho mệt người thế. <3

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Từng yêu ai đó



Tôi đứng đâu trong cuộc đời này
khi ngày nào giông bão cũng bủa vây
ngày nào tiếng thở dài cũng trở vể như những đám mây
ngày nào trái tim cũng hỏi một câu hỏi
- bao giờ hết đắng cay?
N.P.V

Đôi lúc em cảm thấy rất mệt mỏi, một mình em, giữa đất Hà Nội này... Hà Nội quá lớn, quá đông người... nhưng em chỉ có một mình. Anh, đã có lúc em cảm thấy thật sự an tâm, khi nghĩ rằng bên cạnh mình còn có 1 người nữa. Một người có thể sẻ chia tất cả. Chẳng phải giúp đỡ hay gánh vác gì, mà chỉ là một người đủ thấu hiểu, để em đủ tin tưởng kể về mọi thứ em đang trải qua.

Thế giờ, mình em ở đây, đến một người để dựa dẫm tinh thần cũng vắng. Lo lắng mà chẳng ai san sẻ cùng, cứ một mình vật lộn với nỗi sợ. Dù em cười bao nhiêu, nói bao nhiêu, tập trung vào học và cố gắng đi làm thật nhiều thì trong tim vẫn trống, trong lòng vẫn sợ.

Em lắm khi nghĩ là từng yêu ai đó rất tốt, có thể nói những câu như "Cái loại F.A như cậu không hiểu được đâu. Hoặc cậu chưa từng yêu ai nặng sâu thì còn lâu mới nhìn thấu".

Anh, nhưng mà cái giá của từng - yêu - ai - đó, là thật khó để chấp nhận nỗi cô đơn.