Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

Lãng



Em nằm một mình trong phòng, mắt mở chong chong trên giường, nhìn chân tay khẳng khiu và cử động chầm chậm...

Rồi thở dài, gầy quá!!!

Em đã cố gắng ăn rất nhiều, nhưng mỗi khi thuốc vào người lại bê bết, mệt mỏi dâng trào, ngủ nhiều, mà chính xác ra là chìm đi, đến kiệt sức :)

Nhưng em biết đây không còn là thời gian em có thể buông xuôi, có thể nghỉ ngơi và chơi đùa nữa. Em không còn nhỏ. Em không còn có thể bỏ mặc bản thân mình cho người khác lo.

Nhìn mình gầy gò, yếu ớt và tồi tệ đi, đến em còn xót :-<

Ngoài kia bạn bè đang chạy đua với học hành, thi cử, vui chơi, công việc... trong nắng, trong gió, trong bụi, trên đường, giữa tiếng cười, giữa tiếng nói... Còn em cứ ủ mình trong này, sống những ngày nhàn nhạt, ru mình êm ả giữa giấc mơ tan...

Chiều xuống, chiều rơi... bóng tối lên chếnh choáng, ngày hết rồi...

Em còn trẻ mà. Em có quyền nghỉ ngơi, nhưng thời gian, em tôi không được hoang phí nữa :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét