Quan trọng đến mấy... cách xa... rồi cũng thành xa lạ...
Thân thuộc đến mấy... im lặng... rồi cũng nhạt nhòa...
Em pha cho mình một tách trà chiều
Cắm một bình hoa hồng vàng buổi sáng
Và mua bánh ngọt lúc ban trưa
Ngồi trong căn phòng nhỏ, gió dìu dịu, những cảm xúc dìu dịu
Đôi khi từ bỏ không phải một hành động mà là thứ cảm xúc chênh chao rơi, nhẹ tênh trên tay mềm. Ai bảo ngoài kia bầu trời xanh quá và con đường thênh thang đến lạ...
Đôi khi mãi mãi đơn giản chỉ là hai từ ghép, không đại diện cho thời gian hay những bất biến của lòng người. Ai bảo trong này ngột ngạt quá, lặng im chẳng tiếng gió hát ca...
Hoa hồng vàng mênh mang
Chiều buồn say say say
21/6/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét