Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

À ơi




Phòng trên tầng 6, không ban công nhưng có 1 cái cửa sổ rộng, ánh sáng ở đó mà vào, gió ở đó mà trôi... Dạo này ở nhà nhiều, hết online lại đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đưa tay hứng hứng. 

Lúc nào phía dưới cũng là những ngôi nhà im lìm, buổi tối thêm vài ba cửa sổ có ánh đèn, nếu mất điện thì càng hiu hắt, tối om. Thế mà cứ nhìn mãi.

.

Bây giờ đã quá nửa tháng 6, đáng nhẽ là sẽ kỉ niệm 6 năm cho những bước chân không đơn độc. Nhưng mà trong một ngày gió, đôi hài màu đỏ bỏ lại thời gian rất dài ấy, bỏ lại đôi giày màu đen kia, bước đi một mình. Đôi giày màu đen cứ chập chờn trong tiềm thức, có bước chân chạy nhanh hơn, có nhịp như dừng hẳn lại

Lúc đó là mùa hạ, mùa hạ của những ngày không mưa...

Dù sao cũng chống chếnh.

.

Một ngày ngủ không quá 6 tiếng, còn lại là giây phút chập chờn tỉnh mê do thuốc và do gì không rõ. Dạo này bằng lòng với căn phòng nhỏ và công việc quẩn quanh, mùi hương vanilla vương vãi. Nồng nồng, ngọt ngọt, rồi lại như không thấy gì nữa... Hay vanilla làm nên ảo ảnh?

Bầu trời màu xám

Bầu trời màu xám

.

Kỉ niệm là một thứ gì đó không khơi ra thì nó cũng tự hiện hữu, bởi vì nó có sẵn ở đấy rồi, chỉ chờ một ánh mắt, một bàn tay, một thói quen chạm vào thôi. Nên em tự dưng không muốn cười đùa châm chọc, nói những câu hằn học chói tai nữa, cái thói quen nô đùa cùng bạn bè cũng muốn tan biến đi...

Chỉ muốn dịu dàng và trầm lặng với khoảng thời gian này, mỉm cười nhẹ với câu nhớ nhung của ai kia. Thu lại cho mình một cuộc sống khe khẽ, an nhiên...

Để không chạm vào

để không xáo trộn nữa

để một mai gió về chiều xuống....


Ru em ngủ thật ngoan đi :)

20/6/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét